Định nghĩa và thuật ngữ Tập_hợp_hữu_hạn

Một tập S được gọi là hữu hạn nếu tồn tại một song ánh

f : S → { 1 , … , n } {\displaystyle f\colon S\rightarrow \{1,\ldots ,n\}}

với n là một số tự nhiên nào đó. Số n là lực lượng của tập hợp S, được ký hiệu là |S|. Tập hợp rỗng {} or Ø được coi là hữu hạn, với lực lượng là 0.

Nếu một tập hợp là hữu hạn, các phần tử của nó có thể được viết - bằng nhiều cách - thành một dãy:

x 1 , x 2 , … , x n ( x i ∈ S , 1 ≤ i ≤ n ) . {\displaystyle x_{1},x_{2},\ldots ,x_{n}\quad (x_{i}\in S,1\leq i\leq n).}

Trong toán học tổ hợp, một tập hợp hữu hạn với n phần tử thường được gọi là tập-n và một tập con với k phần tử thường được gọi là tập con-k. Ví dụ tập hợp {5,6,7} là một tập-3 – một tập hợp hữu hạn với 3 phần tử – và {6,7} là một tập con-2 của nó.